Tờ tiền 2.000 đồng đặc biệt

Chúng tôi sống tại thành phố Lai Châu, 2.000 đồng chưa đủ nộp phí gửi xe để ra vào chợ nhưng tôi có một tờ 2.000 đồng được lưu giữ trân trọng vì nó nhắc tôi luôn nhớ đến một kỷ niệm, khiến tôi yêu nghề hơn, có ý thức trách nhiệm cao hơn trong công tác.

Hôm đó là một ngày mùa đông lạnh giá, vào khoảng 12 giờ kém 20, tôi chuẩn bị đóng cửa phòng làm việc để đi về thì có bóng dáng của hai người đàn ông ngoài 50 tuổi, đeo túi chéo qua hông hổn hển bước lên cầu thang tầng bốn.

Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Cháu chào hai bác, hai bác có việc gì vậy ạ?"

- Chúng tôi muốn nộp đơn khởi kiện vụ án hành chính - hai người đàn ông dân tộc Mông nói.

 - Sao các bác lên muộn vậy, hết giờ làm việc nên tổ hành chính tư pháp nghỉ hết rồi. Chiều các bác quay lại nhé.

 - Ôi, nhà chúng tôi cách thành phố hơn 100 km, cô xem giúp được không?

Thấy vậy tôi mời hai người uống nước và nhận đơn khởi kiện và các tài liệu, chứng cứ xem có giúp gì được không. Cái rét căm căm của mùa đông Tây Bắc khiến gương mặt hai bác thâm tím, họ vừa lắp bắp cảm ơn rồi mở túi bóng rút ra một tập giấy khá dày.

-Đây, cô xem hộ chúng tôi xem còn thiếu gì nữa không?

-Các bác nộp thay cho ai hay sao mà hơn 100 đơn khởi kiện vậy ạ? – tôi hỏi.

-À, tôi đi nộp thay cho bà con trong bản nữa đó cô.

Đọc sơ qua nội dung, tôi dường như đã hiểu ra câu chuyện của hai bác, tôi giải thích tỉ mỉ những loại giấy tờ cần thiết đáp ứng đủ điều kiện để nộp đơn tại Tòa án. Nhìn vẻ mặt thất thần của hai bác, tôi e rằng khi về đến nhà với cái đói và cái rét như thế này chắc các bác cũng chả nhớ gì đế truyền đạt cho những người muốn khởi kiện đang chờ kết quả ở nhà. Tôi bèn cẩn thận ghi ra một tờ giấy nhớ và ghim vào từng túi đựng hồ sơ khởi kiện. Tôi thấy lạ khi thấy trong mỗi túi đều có một tờ tiền 2.000 đồng, rồi hỏi: “Bác ơi, sao tập nào cũng có 2.000 đồng vậy ạ?"

- À, cái đó ư, nói thật với cô, đáng lẽ ra hai anh em chúng tôi lên nộp đơn từ hôm qua nhưng do có mấy hộ chưa nộp phí nên chúng tôi phải chờ đấy - hai người đàn ông giải thích.

- Phí gì mà lại có 2.000 đồng vậy các bác?

- Phí ăn uống, xăng xe đó cho chúng tôi lên Tòa thay mọi người đấy cô. Chúng tôi có 165 hộ, mỗi hộ đóng 2.000 đồng, tổng cộng đáng lẽ ra là được 326.000 đồng (trừ hai anh em tôi) nhưng có mấy hộ già yếu được miễn và mấy hộ đang khất nợ nên chưa đủ. Chúng tôi thành thạo tiếng Kinh hơn nên được mọi người tín nhiệm cử đi.

Hai bác vừa tâm sự vừa ngồi rút hết tờ tiền trong mỗi túi bóng ra và đếm “được có 300.000 đồng thôi ông ơi"- một bác chốt lại. Sau một hồi trao đổi với nhau bằng tiếng bản địa, hai bác ngỏ ý: “Cô nhiệt tình, vất vả giúp đỡ hai chúng tôi thế này, chúng tôi cám ơn lắm, xin cô cầm lấy ít đồng mua quà cho các cháu nhé". Vừa nói ông vừa dúi vào tay tôi môt xấp tiền 2.000 đồng.

Tôi vội nói, khởi kiện là việc của các bác, còn nhận, kiểm tra và xem xét đơn là nhiệm vụ của chúng cháu, các bác không cần phải cảm ơn. Các bác cất tiền rồi còn đi ăn cơm trưa, cháu không nhận đâu, chúng cháu có chế độ Nhà nước chi trả rồi.

- Cô không phải lo đâu, chúng tôi mang cơm đi đây rồi, tý ra ăn ù cái còn quay về luôn. Trời lạnh quá cô ạ. Tiền này chúng tôi tính vẫn đủ cho chuyến đi sau, không phải thu thêm của bà con nữa, chứ bà con khổ lắm cô ạ.

 -Vâng, cháu cảm ơn tấm lòng của các bác, cháu xin một tờ 2.000 đồng để làm kỉ niệm, còn lại các bác cất đi nhé. Lần sau các bác chuẩn bị đầy đủ những tài liệu cháu đã liệt kê và gửi bưu điện theo địa chỉ, số điện thoại cháu vừa cung cấp là được, không cần thiết phải trực tiếp đi lên đây. Nó vất vả ra các bác ạ.

-Chúng tôi cảm ơn cô, cán bộ Tòa vừa tốt bụng lại còn xinh gái nữa. Như thế này thì chúng tôi yên tâm rồi – hai ông vui mừng chào tôi ra về.

Thấy họ vui nên tôi lấy điện thoại chụp một kiểu làm kỷ niệm.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tờ 2.000 đồng vừa được tặng thật phẳng rồi ép vào trong cuốn sách yêu thích và để ngay trước bàn làm việc. Mỗi lần căng thẳng, mệt mỏi hay gặp áp lực trong công việc tôi lại khẽ kéo nhẹ món quà ấy ra ngắm nghía, nó khiến lòng tôi nhẹ nhõm, bình an và thêm yêu nghề hơn. Nó nhắc nhở tôi về cuộc sống còn nhiều khó khăn của người dân để luôn nêu cao tinh thần và ý thức phục vụ nhân dân, xứng đáng với niềm tin của nhân dân và đồng lương đã nhận từ Nhà nước.

 

NGUYỄN THỊ LÂN ( Tòa án nhân dân tỉnh Lai Châu)